Chương 8
Kết thúc rải hoa.
Editor: Gà Alicu
Beta: Dơi Veermu
Đã sống chung với Hắc Dã hơn một tháng rồi, ban đầu còn có chút không quen, nhưng bây giờ mà không thấy cậu nữa, có lẽ mới là thật sự không quen.
Hiện tại Hắc Dã đã có thể thu đuôi thỏ và tai thỏ lại rồi, nhìn qua cũng chẳng khác gì nhân loại bình thường, tất nhiên là ngoại trừ khuôn mặt đẹp đến mức vô thực kia. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, trái tim của người ta đều không kìm được mà rung động.
Trong khoảng thời gian này, dường như mỗi ngày Hứa Lạc đều bị Hắc Dã đè ra làm. Cho nên hầu như mỗi nơi trong nhà đều có bóng dáng bọn họ làm tình.
Ví dụ như hôm trước Hứa Lạc đang tắm rửa trong phòng tắm, Hắc Dã bỗng nhiên vọt vào nói muốn tắm cho cô. Sau đó thì tắm tắm rửa rửa, gậy thịt lớn kia lại mạnh mẽ đi vào cô bé của cô. Cuối cùng thì cô chẳng còn sức lực, chỉ có thể nằm trong lòng cậu, mặc cậu trêu chọc, không ngừng rên rỉ.
Ví dụ ngày hôm trước, Hứa Lạc đang đọc sách trong phòng sách, cúi đầu lâu cho nên cổ có chút mỏi. Hắc Dã chạy tới nói muốn giúp cô xoa bóp một chút. Sau đó thì chẳng biết tại sao cánh tay lại di chuyển từ cổ cô xuống ngực cô, rồi biến thành xoa bóp ngực, cuối cùng của cuối cùng lại là làm tình.
Lại ví dụ như hiện tại…
“A… Hắc Dã… Anh chậm một chút… Ưm…” Hứa Lạc ghé vào trên bàn, Hắc Dã ở phía sau cô nhanh chóng đâm vào rút ra. Gậy thịt vốn hồng nhạt lúc này lại trở nên đỏ thẫm, nó đâm thật sâu vào cô bé ướt át của Hứa Lạc, sau đó lại nhanh chóng rút ra, rồi lại hoàn toàn đi vào. Tựa như là không nghe thấy Hứa Lạc xin tha, Hắc Dã vẫn làm mạnh như cũ.
“Ha a…” Cô bé đã hoàn toàn quen với gậy thịt của Hắc Dã, cho dù lúc này đã bị cắm đến mức cả người mềm nhũn như bông, miệng nhỏ ở phía dưới vẫn mạnh mẽ hút lấy gậy thịt của Hắc Dã mỗi khi nó có ý định rời đi.
Gậy thịt ra ra vào vào cô bé ướt át của Hứa Lạc phát ra âm thanh cực kỳ dâm đãng.
“Chủ nhân, em thoải mái không?” Hắc Dã cúi người, đè lên lưng cô, hỏi cô.
“Thoải… Mái… Ưm a…” Hứa Lạc bị làm thoải mái đến mức nói không thành lời, cô khó khăn trả lời.
Đã trải qua nhiều thực chiến như vậy, hơn nữa còn không ngừng học tập, hiện tại Hắc Dã đã hoàn toàn nắm giữ cơ thể của cô. Cậu biết mỗi một nơi mẫn cảm của cô, cho nên so với lần đầu tiên không có kinh nghiệm đâm chọc lung tung, bây giờ mỗi lần ra vào, Hắc Dã đều có thể đâm chuẩn vào điểm G của Hứa Lạc, làm cho cô cảm thấy nước trong cơ thể mình như sắp bắn hết ra ngoài rồi.
“Bộp… Bộp… Bộp…”
Theo từng cú va chạm, túi ngọc của Hắc Dã cũng đánh vào da thịt của cô, phát ra những âm thanh cực kỳ sắc tình, khiến cho Hứa Lạc cảm thấy tê dại. Khi gậy thịt lui ra còn làm cho nước rớt xuống sàn nhà, cuối cùng thì hình thành vài bãi nước nhỏ.
Chỉ cần nhìn kỹ một chút cũng có thể thấy hình ảnh phản chiếu của những bãi nước ấy. Cửa huyệt bị làm đến mức đỏ bừng, lúc này đang bị căng ra, giống như là bị ức hiếp. Nhưng mà cẩn thận nhìn kỹ lại thì có thể thấy được chủ nhân của nó đang mở rộng hai chân, giống bị ức hiếp chỗ nào chứ? Rõ ràng là đang chủ động đón ý nói hùa theo theo động tác của người đàn ông. Cho dù chủ nhân của cô bé ướt át kia tựa như đang mất hết sức lực ghé vào trên bàn, nhưng mà mông vẫn theo bản năng mà đưa về phía sau, cực kỳ dâm đãng.
“Chủ nhân… Chúng mình cùng nhau…” Nói xong, bàn tay với những khớp xương rõ ràng từ ngực cô di chuyển xuống phía bên dưới, đi tới hạt đậu nhỏ xưng đỏ, dùng kỹ xảo xoa nắn một chút, cùng với động tác đi vào mạnh mẽ của gậy thịt, Hứa Lạc và Hắc Dã cùng đạt cao trào…
“A a…” Hai dòng chất lỏng nóng bỏng từ cô bé của Hứa Lạc trào ra ngoài, tựa như là nóng đến mức khiến đầu óc của Hứa Lạc trở nên trống rỗng, chỉ có thể mở miệng rên rỉ.
Hứa Lạc được Hắc Dã bế lên, xoay người cô đối mặt với anh. Mặc dù đã bắn một lần nhưng gậy thịt mềm đi một nửa vẫn cực kỳ thô dài. Một cái xoay người, gậy thịt không những không trượt ra ngoài, ngược lại còn xoay vòng tròn trong huyệt nhỏ của Hứa Lạc.
“A…” Cô bé dâm đãng theo bản năng mà ngậm lấy gậy thịt thô dài kia, không cho cậu rời đi.
Đi tới sô pha, Hứa Lạc ngậm lấy gậy thịt của Hắc Dã, ngồi lên trên người cậu.
“Chủ nhân… Hắc Dã sẽ luôn yêu chủ nhân, ở bên cạnh chủ nhân.” Trong đôi mắt xám của Hắc Dã ngập tràn tình cảm, nói xong, cậu dùng sức ôm chặt lấy Hứa Lạc, dụi đầu vào cổ cô.
Tỉnh táo lại từ cơn cao trào, nghe thấy Hắc Dã tỏ tình như vậy, Hứa Lạc cảm thấy trong lòng mình như có dòng nước ấm chảy qua.
“Em cũng vậy.” Sau đó dùng sức ôm lấy Hắc Dã.
. . .
Lời cuối sách.
Bởi vì Hắc Dã là biến thành từ một con thỏ bông đen, cho nên mặc dù có được tinh dịch của nhân loại, nhưng cũng không có khả năng khiến con người mang thai.
Hứa Lạc cũng không ngại chuyện này. Mặc dù cô thích trẻ con, nhưng trước đó cũng không tính đến chuyện sẽ sinh con, bởi vì rất đau. Hơn nữa cô cảm thấy Hắc Dã có thể đến bên cạnh cô là do trời cao ban ân, làm người không thể quá tham lam.
Sau đó, Hứa Lạc và Hắc Dã đến một trại trẻ mồ côi nhận nuôi một cô con gái, đặt tên là Hứa Nguyện. Từ đó, một nhà ba người sống cuộc sống ngọt ngào vui vẻ bên nhau.
Sau đó nữa, con gái trưởng thành, có năng lực sống tự lập, Hứa Lạc và Hắc Dã bắt đầu chu du thế giới.
Sau đó của sau đó, vào ngày đông tuyết sắp tan nào đó, Hứa Lạc rời khỏi trần thế, khi Hứa Nguyện đi vào không nhìn thấy bóng dáng của ba mình đâu, chỉ có một mình mẹ yên tĩnh nằm trên giường, bên cạnh là một con thỏ bông màu đen rất lớn. Một tay của con thỏ bông này bị mẹ gối lên, nhìn qua như đang ôm lấy, mà mẹ cô bé cũng như đang mỉm cười, giống như là rất hạnh phúc.
Hứa Lạc và con thỏ bông màu đen đó cùng nhau biến mất trong ngọn lửa màu đỏ, hóa thành tro tàn, mãi mãi ở bên nhau, mai táng vào ngày đầu tiên của mùa xuân.
. . .
Bí mật của Hứa Nguyện.
Thật ra Hứa Nguyện vẫn luôn biết ba mình không phải là người, mà là con thỏ bông màu đen thường xuyên xuất hiện bên cạnh mẹ mình.
Con thỏ bông đen bên cạnh mẹ cô sẽ xuất hiện khi mà ba biến mất. Lúc ban đầu, Hứa Nguyejn còn cảm thấy hơi nghi ngờ, cho đến một ngày nào đó, cô phát hiện ba không xắt rau không cẩn thận mà xắt vào tay. Nhưng vết thương không phải chảy ra máu mà là sợi bông. Cẩn thận suy nghĩ lại, tất cả mọi chuyện đều có đáp án.
Có lẽ đa số mọi người khi biết chuyện này thì phản ứng đầu tiên đều là giật mình, sau đó là sợ hãi. Nhưng cô không giống như vậy. Đối với cô, thứ đáng sợ nhất chính là con người. Khi còn nhỏ, khoảng thời gian ở trại trẻ mồ côi đã khiến cô cảm nhận sâu sắc được điều đó. Cho nên cô biết ba mình không phải con người cũng chẳng thấy đáng sợ. Cô rất yêu ba mẹ mình, là hai người họ cho cô một cuộc sống mới, khiến cô cảm nhận được tình yêu, đối với cô, tình yêu đã thắng sự sợ hãi.
Cô không tính để ba mẹ biết rằng mình đã phát hiện ra chuyện này. Cô muốn biến nó thành bí mật chôn vùi mãi trong lòng mình, để cho cặp vợ chồng ngốc nghếch kia sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, tự do du ngoạn khắp mọi nơi.
~ KẾT THÚC ~