Chương 14
Không yên tâm để cậu một mình.
Editor: Gà Alicu
Thẩm Kiến Lương bị đụng phải trên đường về nhà. Ông ta đi đánh bài thua tiền nên uống chút rượu, đi đường loạng choạng, không chú ý có xe.
Người cũng đã bốn năm chục tuổi, bình thường không chăm sóc sức khỏe, lúc này yếu ớt, cổ tay phải bị gãy xương, cần phải làm phẫu thuật.
Cũng may tài xế đưa Thẩm Kiến Lương tới bệnh viện, nói sẽ chịu trách nhiệm, lúc này đang gấp gáp làm thủ tục nhập viện, còn phải đợi bác sĩ sắp xếp lịch phẫu thuật.
Thẩm Kiến Lương nằm trên giường bệnh, luôn miệng kêu đa. Bác sĩ gọi Lâm Ái Bình ra ngoài, nói về những việc cần lưu ý trước khi phẫu thuật.
Thẩm Du mang đồ vào trong, sau đó hỏi Thẩm Kiến Lương có đói bụng không.
“Ba không đói bụng, nhưng mà đau. Ôi trời, con gái ơi, có phải con yêu sớm không?”
“???” Thẩm Du ngơ ngác nhìn Thẩm Kiến Lương, không hiểu chuyện gì.
Thẩm Kiến Lương nhìn ra ngoài cửa, nói: “Thằng nhóc kia theo con tới đây đúng không?”
Thẩm Du nhìn theo tầm mắt, Ôn Nghiêu còn chưa đi, đang đứng ngoài cửa. Thấy cô và Thẩm Kiến Lương nhìn về phía mình thì mỉm cười, còn vẫy vẫy tay.
Dù Thẩm Kiến Lương đã bị đau như vậy, nhưng vẫn muốn hóng chuyện.
“Không phải, là bạn con thôi, ban nãy trùng hợp gặp nhau.”
Trùng hợp là người này vẫn luôn đứng chờ dưới nhà cô.
“Ba không đói thì con đi nói mấy câu với bạn con nhé.”
“Đi đi, đừng làm phiền ba.” Thẩm Kiến Lương xua tay, rồi lại chạm vào vết thương, đau đến mức ông ta nhe răng trợn mắt.
Mấy năm nay Thẩm Kiến Lương gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc đi, nhìn như năm, sáu mươi tuổi. Năm tháng tang thương lưu lại trên khuôn mặt ông khiến Thẩm Du không đành lòng nhìn thẳng.
Thẩm Du đi tới cửa, Ôn Nghiêu lập tức đứng thẳng, nói: “Thẩm Du, ba cậu thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Không sao, cảm ơn cậu, cậu về đi.” Thẩm Du hiếm khi khách sáo, nhưng cũng thật lòng cảm ơn cậu. Chỉ là cô không muốn làm phiền cậu nhiều như vậy, không muốn để cậu nhìn thấy gia đình mình chật vật như thế.
“Ừ, có việc gì thì gọi cho tớ.” Thật ra Ôn Nghiêu muốn ở bên cạnh Thẩm Du, nhưng cậu không biết nên nói gì cho tốt, cũng không giúp được gì, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Lúc này không tiện nói gì đó để chọc cô cười. Mấy ngày tiếp theo, cậu đúng giờ nhắn tin hỏi Thẩm Du một chút, nhưng Thẩm Du không trả lời.
Ôn Nghiêu lo lắng, nhưng biết chừng mực. Thẩm Du đã đủ mệt rồi, cậu không muốn làm phiền cô.
Kỳ nghỉ kết thúc, Thẩm Du lại đi học như bình thường, ngoại trừ cậu ra thì không ai biết chuyện ba cô.
Ôn Nghiêu không còn trắng trợn trực tiếp mua bữa sáng cho cô, chờ cô tan học như trước nữa. Cậu chỉ đứng chờ cô ra khỏi lớp, trộm đuổi theo, cách một khoảng không xa không gần.
Giống như một kẻ bị bệnh tâm thần.
Ôn Nghiêu nhìn Thẩm Du đi lên lầu, bật đèn phòng khách. Không biết nhà nào nấu thịt kho tàu, thơm đến mức khiến cậu chảy nước miếng, nhưng vẫn chỉ ngẩng đầu nhìn tầng lầu nhà Thẩm Du.
Đèn lại tắt, không bao laua sau, Thẩm Du xách hai cái túi xuống lầu.
Hả?
Cậu ấy muốn đi đâu?
Thẩm Du nhìn thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, nhưng Ôn Nghiêu đã tiếng lên, hỏi: “Thẩm Du, cậu muốn ra ngoài sao?”
“Ừ, đưa đồ cho ba mẹ.”
Cô tiếc tiền gọi xe, nên định lấy xe đạp điện trong gara. Ôn Nghiêu vẫn đi theo sau cô như cũ, nói: “Để tớ đưa cậu đi.”
“Không cần đâu, cậu về đi.”
Thẩm Du đặt đồ lên xe đạp điện, chuẩn bị đội mũ bảo hiểm.
Ôn Nghiêu cầm lấy mũ, ôm vào lòng: “Để tớ đưa cậu đi, tớ không yên tâm để cậu một mình.”
Thẩm Du: “…”
Dưới sự kiên trì của Ôn Nghiêu, cuối cùng Thẩm Du vẫn ngồi ra ghế sau.
Xe vừa lái ra ngoài, Thẩm Du nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Cậu biết đường không?”
“Không rõ lắm, cậu biết không?”
Thẩm Du lắc đầu. Nhưng rồi nhận ra Ôn Nghiêu không nhìn thấy, cô nói: “Để tớ tra bản đồ.”
Vươn tay sờ túi, hỏng rồi, cô không mang điện thoại.
Thấy cô không nói gì, Ôn Nghiêu hỏi cô làm sao thế.
“Tớ không mang điện thoại.”
Phía trước truyền đến tiếng cười nhẹ, “Lấy của tớ đi, ở trong túi áo hoodie.”
“Tớ lấy á?” Cô ngây ngốc hỏi.
“Không thì sao?” Ôn Nghiêu nói rất có lí, “Lái xe một tay rất nguy hiểm.”
Có lí lắm! Thẩm Du đành phải nghiêng người về phía trước, chạm tới túi áo của cậu, dù đã cẩn thận nhưng vẫn chạm vào cậu cách một lớp vải.
Cũng may là cảm giác tồn tại của điện thoại lớn, rất nhanh đã tìm thấy.
Cơ thể Ôn Nghiêu cứng đờ theo bản năng, nơi bị Thẩm Du chạm vào trời nên tê tê dại dại, bụng dưới bỗng dâng lên cảm giác khô nóng.
Cậu hắng giọng một tiếng, nói: “Mật khẩu là 000506.”
Thẩm Du nhập mật khẩu, cảm thấy dãy số này hơi quen quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi mở khóa, màn hình điện thoại là một vùng biển màu xanh, từng đợt sóng đánh cuồn cuộn. Cô tìm được ứng dụng bản đồ, bắt đầu chỉ đường cho Ôn Nghiêu: “Đến đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì quẹo trái.”
Tác giả nói:
Ủa?? Dừng xe lại! Lấy điện thoại ra! Đưa cho Thẩm Du! Không được sao?!
hay lắm ạ
ThíchThích